Các cao nhân và lùn nhân xin tham gia dịch đoạn văn này:
Câu chuyện về một gã lang thang qua lời kể của một gã lang thang khác tại một quán cà phê không quen biết ở một con phố không tên.
Nhân vật chính trong câu chuyện vừa mới thoát khỏi nhà tù – nơi y đã tiêu phí 2 năm cho một cái án nửa hư nửa thực.
Giờ đây, y đang trong tâm trạng hỗn loạn, đúng hơn là phải chọn lựa : Có nên ra tay giết một kẻ mà y nửa tin tưởng nửa hận thù hay không.
Kẻ đó và y từng là bạn thân, nhưng rồi gã bạn được gọi là thân thiết đó vốn dĩ sẵn tinh thần mộng mơ không kém gì y – mà thực ra hai con người đó kết thân cũng vì quá giống nhau về tính cách – đã gieo cho y một lời hứa mà chính y nửa tin nửa ngờ.
Thoạt tiên, y vét sạch số tiền còn lại trong ví để mua một con dao và ngồi tại quán cà phê chờ gã bạn kia về nhà.
Sau đấy, y tới căn hộ của gã kia tìm để ra tay tàn ác, nhưng cô nhân tình cho biết là gã đó biệt tăm hơn một tháng rồi, chính ả cũng không biết gã ở đâu và ả cũng đang mang bầu. Bất giác y nhìn cái bụng phình to của ả ta và tự thú với lòng mình rằng, người đàn bà đó nửa đáng thương nửa đáng ghét. Y bỏ đi.
Rốt cuộc, câu chuyện vòng vo kết thúc khi y quyết định không gây ra bất cứ tội ác nào, đơn giản vì giết đi đứa bạn đó cũng tức là hủy hoại một nửa con người mình.
Những ngày kế tiếp, nhân vật người kể chuyện không còn biết tăm tích của nhân vật lang thang bí ẩn đó nữa. Chỉ có khúc nhạc "Xuân này con không về" thì vang mãi trong quán cà phê nhỏ (ca khúc xuất hiện ngay từ đầu truyện, khi gã lang thang kể một cách say mê về tình yêu của y đối với Sài Gòn).