Mình đang điên đầu về đề tài quyền của người đồng tính tại Hoa Kỳ. Có bạn nào làm ơn dịch dùm mình đoạn văn này nhé:
This extraordinary progress has been made possible because previous movements forced society to recognize the centrality of equality rights. Those campaigns also established the cultural dynamics of equality statutes. When legislatures extend the civil rights model to a new group, a powerful sense of social legitimacy is conferred. This sense of legitimacy develops, in part, because legislation can be enacted only after the group has reached a certain level of social acceptance. The paradox of minority group protection laws is that a majority is required to enact them. The group must be perceived as both widely disfavored and as sufficiently powerful to persuade others that the disfavor is unjust.
The second part of that equation implicitly communicates that the group has at least a toehold on legitimacy. If discrimination is illegitimate, then the state must act with neutrality. The status gain for the disfavored group comes from the withdrawal of the state's endorsement of discrimination. So, it is no surprise that the civil rights model seems as natural and necessary as oxygen to a social justice movement on behalf of a disempowered constituency.
Ken
Phổ thôngSự tiến bộ vượt bậc đã xảy ra có thể vì những cuộc vận động trước đây đã buộc xã hội phải thừa nhận vai trò thiết yếu của quyền bình đẳng. Những chiến dịch vận động cũng tạo ra những động thái văn hóa trong các đạo luật về quyền bình đẳng. Khi các cơ quan lập pháp nới rộng mô hình dân quyền cho một nhóm người mới thì ý thức mạnh mẽ về tính hợp pháp (tồn tại) trong xã hội cũng được bàn tới. Tính hợp pháp này có sự phát triển, một phần là do pháp luật có thể được ban hành chỉ sau khi nhóm đã phát triển đạt đến một mức độ nhất định mà tồn tại xã hội có thể chấp nhận. Sự bất hợp lý trong pháp luật bảo vệ nhóm người thiểu số này là chính yếu để đề đạt sự cần thiết phải ban hành (đạo luật mới). Nhóm người này cần phải được thừa nhận rằng vừa bị ghét bỏ và vừa đủ lớn mạnh để thuyết phục những người khác rằng ghét bỏ họ/phản đối họ là điều bất công (?)
Vế thứ hai trong phương trình cân bằng tuyệt đối thể hiện rằng nhóm cần phải có một chỗ dựa/cơ sở về tính hợp pháp. Nếu sự phân biệt đối xử là bất hợp pháp thì nhà nước phải hành động/giải quyết với thái độ trung lập. Việc giành được vị trí (trong xã hội) cho nhóm người bị ghét bỏ này là do nhà nước bãi bỏ sự công nhận về phân biệt đối xử. Do vậy, chẳng có gì là ngạc nhiên khi các mô hình dân quyền dường như là mặc nhiên và cần thiết như việc đại diện cho một nhóm cử tri bị tước quyền bỏ phiếu thổi khí oxy cho cuộc vận động vì sự công bằng xã hội.