Chicken soup for the soul - THE MOST IMPORTANT PART - PHẦN QUAN TRỌNG NHẤT
My mother used to ask me what is the most important part of the body. Through the years I would take a guess at what I thought was the correct answer.
When I was younger, I thought sound was very important to us as humans, so I said, "My ears, Mommy." She said, "No. Many people are deaf. But you keep thinking about it and I will ask you again soon."
Several years passed before she asked me again.
Since making my first attempt, I had contemplated the correct answer. So this time I told her, "Mommy, sight is very important to everybody, so it must be our eyes."
She looked at me and told me, "You are learning fast, but the answer is not correct because there are many people who are blind."
Stumped again, I continued my quest for knowledge and over the years, Mother asked me a couple more times and always her answer was, "No. But you are getting smarter every year, my child."
Then one year, my grandfather died. Everybody was hurt. Everybody was crying. Even my father cried. I remember that especially because it was only the second time I saw him cry.
My Mom looked at me when it was our turn to say our final good-bye to my Grandfather. She asked me, "Do you know the most important body part yet, my dear?"
I was shocked when she asked me this now. I always thought this was a game between her and me. She saw the confusion on my face and told me, "This question is very important. It shows that you have really lived in your life. For every body part you gave me in the past, I have told you were wrong and I have given you an example why. But today is the day you need to learn this important lesson."
She looked down at me as only a mother can. I saw her eyes well up with tears.
She said, "My dear, the most important body part is your shoulder."
I asked, "Is it because it holds up my head?"
She replied, "No, it is because it can hold the head of a friend or a loved one when they cry. Everybody needs a shoulder to cry on sometime in life, my dear. I only hope that you have enough love and friends that you will always have a shoulder to cry on when you need it."
Then and there I knew the most important body part is not a selfish one. It is sympathetic to the pain of others.
People will forget what you said. People will forget what you did .
But people will NEVER forget how you made them feel.
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Mẹ thường đố tôi bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể? Trong nhiều năm trời tôi đã đưa ra những câu trả lời mà tôi cho là đúng.
Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là rất quan trọng đối với con người nên tôi nói "Mẹ ơi, là đôi tai". Mẹ lắc đầu: "Không phải. Có rất nhiều người bị điếc. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về nó đi và mẹ sẽ hỏi lại con sau."
Vài năm trôi qua, và mẹ lại hỏi tôi. Kể từ lần cố gắng trước đó đến thời điểm này, tôi đã suy nghĩ để tìm ra câu trả lời chính xác. Nên lần này tôi nói với mẹ "Mẹ ơi, hình ảnh rất quan trọng với mọi người, vì thế mắt chắc hẳn là câu trả lời đúng."
Mẹ nhìn tôi và nói: "Con đã học được rất nhanh đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn rất nhiều người bị mù."
Lại bị rơi vào thế bí, tôi tiếp tục học hỏi và qua nhiều năm, Mẹ hỏi tôi thêm một vài lần và lần nào mẹ cũng trả lời tôi rằng: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến một năm, ông nội tôi mất. Mọi người ai cũng đau lòng. Ai cũng khóc. Kể cả ba tôi. Tôi nhớ điều này vì tôi chỉ nhìn thấy ba khóc duy nhất hai lần.
Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh ông để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm: "Con đã biết bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể là gì chưa, con trai?"
Tôi bị sốc khi mẹ đem chuyện đó hỏi tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ nói: "Câu hỏi này thật sự quan trọng. Nó cho thấy rằng con đã thực sự sống. Mỗi một bộ phận cơ thể mà con nói lúc trước, mẹ chỉ nói với con rằng nó sai và không hề giải thích lý do. Nhưng hôm nay là ngày mà con cần phải học bài học quan trọng này."
Mẹ nhìn tôi âu yếm. Tôi thấy mắt mẹ đẫm lệ.
Mẹ nói: "Con trai à, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không ạ?"
Mẹ đáp: "Không phải, mà là vì nó có thể nâng đỡ đầu của một người bạn hay một người thân của con khi họ khóc. Mỗi người đều cần một bờ vai để dựa vào một lúc nào đó trong cuộc sống, con trai
à. Mẹ chỉ mong con có đủ bạn bè và nhận đủ nhiều tình thương để mỗi khi con khóc sẽ luôn có một bờ vai cho con có thể ngả đầu vào."
Kể từ đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là phần "ích kỷ", mà là biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
Người ta sẽ quên những gì bạn nói. Người ta sẽ quên những gì bạn làm.
Nhưng người ta sẽ KHÔNG BAO GIỜ quên những cảm xúc mà bạn đem lại cho họ.